Student Name/ Tên Sinh Viên
Nguyễn Khánh Linh

Read More
Nguyễn Khánh Linh
This digital self-portrait 'Escapist' tells the untold story of my life, expressed through Surrealism. The central figure in the painting is a childlike, innocent girl who is floating between the ground and a sky filled with roses and thorns. The floating balloons, containing substances such as hallucinogenic mushrooms and marijuana, pull the girl closer to the thorny branches. This painting illustrates my use of addictive substances for escaping responsibilities and challenges in my life, and a wake-up call to myself that I need to stop before it is too late.
To begin, the young woman is drifting aimlessly in space, wearing a pink dress that symbolizes innocence and youth, in complete contrast to her choices of using addictive substances. Her body appears to be limped, while disregarding the harmful things pulling her. Beneath her feet are the objects in her real life: education (books), passion (the piano keys), family and school (the buildings). These responsibilities should be cared for, but have been neglected. The hands represent the people around who are trying to hold her. As you look closer, most of the hands seem unreal. The old, worn teddy bear full of patches of mold represents my childhood and the traumas I have still suffered from. The chains that wrap the colorful balloons tightly bind my bleeding arms, which keeps me trapped. The balloons draw me closer to the roses with thorns, which depicts the euphoria after using the forbidden substances. The thorns illustrate the side effects of the substance, which is slowly killing me.
In conclusion, this self-portrait depicts my darkest secret and fear, and the way I escape reality and my responsibilities.
Bức chân dung tự họa số 'Escapist' về câu chuyện chưa được kể về cuộc đời tôi được áp dụng phong cách Siêu thực. Nhân vật chính là cô gái trẻ, ngây thơ đang trôi nổi giữa mặt đất và bầu trời đầy hoa hồng và gai. Bóng bay chứa các chất như nấm gây ảo giác và cần sa kéo cô gần hơn với những cành gai. Bức tranh nói lên việc sử dụng chất gây nghiện để trốn trách nhiệm và thử thách trong cuộc sống, và là một hồi chuông cảnh tỉnh để dừng lại trước khi quá muộn.
Cô đang trôi giữa không gian, mặc chiếc váy hồng tượng trưng sự trong sáng và tuổi trẻ, hoàn toàn trái ngược với lựa chọn sử dụng chất gây nghiện. Cơ thể cô dường như yếu đuối, bất kể những thứ có hại đang kéo lấy mình. Phía dưới là những thứ trong đời thực: giáo dục (sách); đam mê (phím đàn piano); gia đình và trường học (những tòa nhà). Chúng nên được để tâm tới, nhưng đã bị lãng quên. Những bàn tay tượng trưng những người xung quanh đang cố nắm lấy cô; nhưng chúng có vẻ không thật. Con gấu bông cũ, nhàu nát đầy miếng vá tượng trưng tuổi thơ tôi, và những tổn thương còn tồn đọng. Những sợi xích cuốn chặt những quả bóng nhiều màu khiến tay cô chảy máu. Trái bóng đưa cô gần tới những bông hồng đầy gai tượng trưng cảm giác hưng phấn sau khi sử dụng chất cấm và tác dụng phụ của nó mà đang dần giết tôi.
Bức vẽ nói về bí mật tối tăm nhất và nỗi sợ của tôi, và cách tôi trốn tránh hiện thực và trách nhiệm.
Read More