The Life of Bao
Student Name/ Tên Sinh Viên
Trần Lâm Nam Bảo
An auto-biographical experimental short film drawing on family home movies to explore growing up and self-identity in changing times. I have moved house 5 times in my 21 years of life. This makes me feel like a nomad, someone who never truly settles but is always on the move. Each place I’ve lived in holds a piece of my memory and has shaped who I am today. There were homes I wished I could stay in forever. There were homes I dreamed of escaping. And there were places I lived in before I was old enough to think too much about them. Before starting this assignment, I took some time to reflect and look back on my past. It was a surreal and inspiring feeling. There are memories I remember so clearly, and there are periods of time where I remember almost nothing. I don’t know why. Human memory is strange. It filters out the boring parts and keeps the moments that hit the hardest. Sometimes I wish I could touch those memories, hold them in my hands. But they’re always behind a glass wall. I look at them like pieces in a museum. And even though I’m grateful to have them, there’s still a bit of sadness that I can’t go back and live them again. Watching old footage from my mom’s point of view, seeing her child through her eyes, was such a strange feeling. I kept asking myself, "Is that really me?" A naive little kid, always with my mouth slightly open whenever I was focused on something. I wonder if the way I saw the world back then is still the same as how I see it now. If I could take a train where the scenery outside was everything I once saw as a child, how would it feel? Would it be peaceful, or would it be blurry? I sometimes wonder if there might be a way for my present self to encounter my past self. This is the magical intervention I'm seeking through the film medium, creating a space where different versions of myself could somehow coexist.
Một bộ phim ngắn thử nghiệm mang phong cách phim tài liệu, lấy chất liệu từ những thước phim mẹ tôi quay để khám phá quá trình trưởng thành của bản thân. Tôi đã chuyển nhà 5 lần trong 21 năm cuộc đời. Điều này khiến tôi cảm thấy mình như một kẻ du mục, không bao giờ thật sự dừng lại mà luôn ở trong trạng thái di chuyển. Mỗi nơi tôi từng sống đều lưu giữ một phần ký ức, góp phần hình thành con người tôi hôm nay. Có những ngôi nhà tôi ước được ở mãi, có những nơi tôi chỉ muốn rời đi, và cũng có những nơi tôi từng sống khi còn quá nhỏ để nghĩ nhiều về chúng.
Trước khi bắt đầu dự án, tôi đã dành thời gian hồi tưởng lại quá khứ. Cảm giác thật siêu thực và đầy cảm hứng. Có những ký ức tôi nhớ rõ mồn một, nhưng cũng có những khoảng thời gian tôi gần như chẳng nhớ gì. Ký ức con người thật kỳ lạ. Nó sàng lọc những phần tẻ nhạt và giữ lại những khoảnh khắc tác động mạnh mẽ nhất. Đôi khi tôi ước có thể chạm vào những ký ức ấy, cầm chúng trên tay. Nhưng chúng luôn ở sau một bức tường kính. Tôi nhìn chúng như những món đồ trong bảo tàng. Và dù tôi biết ơn vì có chúng, vẫn có một chút tiếc nuối vì không thể sống lại lần nữa.
Khi xem lại những thước phim mẹ quay, nhìn thấy chính mình qua góc nhìn của bà, tôi không ngừng tự hỏi: ""Đó thật sự là mình sao?"" Một đứa trẻ ngây thơ, luôn hơi hé miệng khi tập trung làm điều gì đó. Tôi tự hỏi liệu cách tôi nhìn thế giới khi ấy có còn giống bây giờ. Nếu tôi có thể bước lên một chuyến tàu mà khung cảnh bên ngoài là tất cả những gì tôi từng thấy khi còn nhỏ, cảm giác sẽ thế nào? Bình yên hay mờ nhạt? Tôi đôi khi nghĩ liệu có cách nào để bản thân hiện tại gặp lại bản thân trong quá khứ. Đây là sự can thiệp mang tính kỳ diệu mà tôi đang tìm kiếm qua điện ảnh, tạo ra một không gian nơi những phiên bản khác nhau của tôi có thể cùng tồn tại.
Read More