Being a girl living in a world full of prejudices, I found it suffocated and chaotic under the societal standards and gaze, therefore ‘Self Portrait’ (2023) was made to convey, my own feelings, thoughts and vision driven by art movement – Surrealism (1924 – 1966). This painting was made with acrylic on canvas in life-size proportion which might said to be easier to relate to the audience. Hugely inspired Surrealism, which movement focused more on the subconscious world through the juxtaposition of dream-like elements (Gaston 1952) and aimed for the perceptional transformation of society (Peter 2017). Not only interested in the juxtaposition but also the use of symbolic elements and metaphors to convey ideas. I painted myself sitting in the middle of a chaotic space which had a lot of eyes and mouths and my head being squeezed by two hands which could be described as living under the eyes of society and being looked at, being oppressed by the gender, body image and prejudices of responsibilities of being a girl. The hairstrand painted as prison bars that trapped a butterfly which I symbolized for my self- fragile and helpless, the irony of a symbol of freedom which is seen as the“true” self, had been constrained due to the growth of anxiety of living in that stressful environment.
Là một cô gái sống trong một thế giới đầy định kiến, tôi thấy nó ngột ngạt và hỗn loạn dưới những chuẩn mực và cái nhìn của xã hội, vì vậy ‘Tự Hoạ’ (2023) được thực hiện để truyền tải cảm xúc, suy nghĩ và tầm nhìn của chính tôi qua trào lưu nghệ thuật – Chủ nghĩa siêu thực. (1924 – 1966).Bức tranh này được làm bằng acrylic trên khung toan theo tỷ lệ kích thước người thật mà khán giả có thể nói là dễ liên tưởng hơn. Được truyền cảm hứng mạnh mẽ bởi Chủ nghĩa siêu thực, chủ yếu tập trung nhiều hơn vào thế giới tiềm thức bằng cách đặt các yếu tố giống như giấc mơ (Gaston 1952) và nhằm mục đích chuyển đổi nhận thức của xã hội (Peter 2017). Không chỉ gây hứng thú bởi sự đặt cạnh nhau này mà còn ở cách sử dụng các yếu tố tượng trưng và ẩn dụ để chuyển tải ý tưởng. Tôi tự vẽ mình ngồi giữa một không gian hỗn độn bao vây bởi mắt và miệng, bị ép chặt bởi bàn tay , có thể nói như là tôi sống dưới con mắt của xã hội, bị soi mói, bị áp bức bởi giới tính, hình ảnh cơ thể và định kiến về trách nhiệm của một cô gái. Sợi tóc được vẽ như song sắt nhà tù nhốt một con bướm mà tôi tượng trưng cho sự mong manh và bất lực của bản thân, sự trớ trêu của một biểu tượng tự do được coi là “con người thật”, đã bị bó buộc do sự lo lắng ngày càng lớn khi sống trong môi trường quá đỗi áp lực đó.
